Ngồi trước máy tính.
Lâm Phàm duỗi mười ngón tay ra. Đã lâu hắn không chạm vào, nghĩ lại hình như đã qua một thời gian rất dài rồi.
Lưu Hiểu Thiên ngồi một bên, nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
“Cục trưởng Lưu, lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?” Lâm Phàm kinh ngạc nhìn, sau đó nhỏ giọng nói: "Không phải anh sợ tôi làm bậy đấy chứ?”